hj

***



Kẻ si tình ngớ ngẩn

Kẻ si tình ngớ ngẩn
Đàm Huy Đông


1.
Nó chẳng thể nào nhớ được mình đã yêu bao nhiêu người: một, hai, ba hay năm, bảy. Nói vậy cho oai thôi, bởi thực ra nó chưa biết tình yêu mùi vị ra sao nữa. Là chết một tí tẹo, là sự rung cảm của hai quả tim đang đập huỳnh huỵch, là mật ngọt hay quả đắng? Ôi chao! Lý thuyết tình yêu nhiều vô tội vạ, nhan nhản như cỏ dại mà đọc vào thì cứ như là con kiến leo cành đa...

2.
Nàng đẹp thật. Bọn con trai quay quanh nàng như những electron quay quanh hạt nhân. Nàng là “trung tâm của vũ trụ”, là “tiêu điểm của trường”, là “niềm tự hào của lớp 12A1”.
Phải tội, nàng là lớp trưởng.

3.
Thầy giáo dạy Văn vốn dĩ là người vui tính, hôm nay - một ngày đẹp trời - có nắng vàng và gió thổi thế này, thơ của cụ Nguyễn Du thì tài tử thế kia...
- Tôi cho rằng tay Kim Trọng là một tay hèn hoặc ít nhất anh ta cũng chẳng có yêu cô Kiều mấy mẩu.
- Sao lại thế, thầy?
- Yêu cái gì mà dễ dàng chấp nhận chuyện thế chỗ như vậy? Vớ được cô Thúy Vân rồi thì chẳng buồn ỏ ê gì đến cô chị nữa.
- Nếu thầy là Kim Trọng thì sao ạ?
- Hơ hơ... - Thầy cười sảng khoái - Thế thì đời Kiều đã khác, tôi sẽ chối từ tất cả để đi tìm bằng được nàng Kiều.
- Hì hì, ha ha... - Lũ quỷ sứ vỗ tay ầm ầm - Thầy muôn năm!
- Thôi thôi... - Thầy xua tay - Trật tự, tôi nói vậy chỉ để khẳng định rằng, nếu có cuộc bình chọn Top ten những tình yêu lớn trong văn chương thì chắc chắn Kim - Kiều bị loại.
- Chí, Nở được không ạ?
- Chí, Nở à? Khả dĩ đấy chứ.
- Chắc Romeo và Juliet chiếm ngôi quán quân?
- Không!
- Sao thế ạ?
- Romeo - Juliet cũng bị loại vì cô cậu này yêu sớm quá.
- Lại thiếu hiểu biết nữa! - Nó nói leo.
- Ôi! Ha ha...
- Mời em, mời em.
- Vâng thưa thầy, em cho rằng Romeo không có kiến thức y khoa sơ đẳng đến nỗi không biết được người sống với người chết.
- Nếu em là Romeo?
- Em sẽ vạch mắt xem đồng tử, kiểm tra xem nạn nhân còn thở, tim còn đập không.
- Rồi sao nữa?
- Hô hấp nhân tạo! - Đứa nào đó hét toáng lên.
- Hoan hô, Huy “cận” muôn năm! Lớp trưởng hơi bị “tinh mắt” đấy.

4.
Nó với nàng học cùng lớp, ngồi cùng bàn với nhau đã hai năm (đúng ra là hơn hai năm học). Lưu Thanh Châu là tên nàng, mười một năm học sinh giỏi, từng ấy năm đạo đức tốt và bấy nhiêu năm làm “sếp trưởng”. Chao ôi là xủng xoẻng, nghe mà phát sốt. Chẳng bù cho nó Toán, Lý, Hóa chẳng kém, chỉ có Văn với ngoại ngữ thì quá tệ. Chỉ có một lần duy nhất từ trước đến nay nó được khen là “văn hay chữ tốt”. Lần ấy, thầy đọc kỹ lắm, rồi bảo: “Ôi văn hay chữ tốt thế này mà suốt ngày đi viết kiểm điểm thì có phí không?”. Lần ấy nó có bị hạ một bậc đạo đức nhưng mà lòng vẫn âm ỉ tự hào.
Mẹ nó trách “gần đèn thì rạng” sao mà chẳng “rạng” chút nào? Nó âm thầm nghĩ: “Mẹ ơi không rạng thì chắc cũng là mực cả thôi, với lại thời nay gần mực thì... bia, gần bàn đèn là... thằng nghiện, chứ đâu có phải...”.

5.
- Anh Huy nói dối. Hôm trước em bảo trẻ con mới sinh đều khóc chào đời thì anh nói có đứa mới sinh không khóc mà chỉ kêu nghé ọ, lại còn có cả sừng nữa.
- Chứ sao! Con bé ấy là lớp trưởng lớp tao. Nó là “trâu” mà lị, mà nói nhỏ thôi, nó nghe thấy nó húc chết!
- Nhưng em hỏi rồi. Anh nói dối.
- Mày hỏi ai?
- Em hỏi thằng Tuấn là cháu của chị Châu.
- Hừ thằng ấy biết qué gì.
- Nhưng mà Tuấn hỏi chị Châu rồi. Chị ấy bảo là anh Huy nói dối.
Nó giật bắn mình.
- Anh nói dối.

6.
Hôm sau đến lớp, gặp nàng ở gần cầu thang, tự dưng nó có một cảm giác ngại ngần. Nàng đi trước nó hai bậc, tóc dài, mềm và mượt. Cái ba lô nhỏ đính một cái đề can hình con gấu đáng yêu nhất trường - Nó tin là như thế. Trong giờ học thỉnh thoảng nó liếc sang chỗ nàng, có lần nàng tủm tỉm cười: “Có phải nàng cười nhạo mình không nhỉ?”.
Đột nhiên, Lâm còi ghé tai nó thì thào :
- Này sếp có bồ rồi đấy.
- Thế à? Tao tưởng có từ lâu rồi chứ? - Nó nhả chữ lạnh lùng dù lòng như vừa chạm vào lửa bỏng.
- Mới.
- Thằng nào thế?
- Thằng Viện ở 12A4.
- Có phải cái thằng đẹp trai, trăng trắng, lúc nào cũng chải chuốt không?
- Đúng, chính nó đấy. Lớp phó 12A4, chúng đồn: thằng ấy làm cả tập thơ tặng sếp mình.
- Sao mày biết?
- Úi giời! Mày buồn à?
- Không, làm sao có chuyện ấy được.
- Tưởng mày đau khổ?
- Không.
- Không thì thôi, quan tâm làm gì, biết thì nói chơi.
Đang giờ Vật lý.
- Độ lệch pha là gì, Huy?
- Dạ, thưa cô...
- Anh để ý đi đâu vậy?

7.
Sao nó lại như mất hồn thế nhỉ. Mọi thứ nhão nhoẹt xám xịt. Nó nằm vật trên giường nghe Khánh Ly. Buồn!
Sao Châu lại yêu Viện nhỉ?
Con trai gì mà suốt ngày gương lược, chải chuốt, đỏm dáng đến phát tởm. Học hành thì lẹt bẹt. Châu mà yêu Viện thì Châu sẽ khổ.
Ô hô! Đôi khi con người ta lại giàu lòng nhân ái đến không ngờ! “Lo cho người ta sẽ khổ”, ở đời dễ được mấy “tấm lòng vàng son” đến thế.
... “Nơi em về ngày vui không em, nơi em về trời xanh không em”. Nơi em về rồi em sẽ khổ đấy em!

8.
Giờ sinh hoạt cuối tháng. Các tổ bình bầu đạo đức. Châu phê bình nó: “Sao nhãng học tập, thiếu tập trung, liên tục bị nhắc nhở”. Châu nói xong, nó bảo :
- Đúng rồi. Tôi tự nhận loại trung bình nếu chưa được thì xếp tôi loại yếu.
Châu phản ứng :
- Tôi nói vậy là để Huy rút kinh nghiệm.
- Thì tôi có nói gì đâu. Trung bình là bình thường mà, tôi chỉ muốn là một người bình thường.
- Mọi người thấy thế nào? - Tổ trưởng hỏi.
- Tôi nghĩ nên châm chước trường hợp của Huy. Tháng này là tháng tổng kết thi đua... - Châu nói.
- Tôi không cần ai thương hại cả. Thi đua với chả danh hiệu, toàn là thứ hão huyền, vớ vẩn. Nếu không có đợt thi đua với danh hiệu thì không cần làm gì à? - Chẳng biết nó sẽ nói đến bao giờ nếu Nam không huých vào người nó.
Nó nhìn thấy Châu rơm rớm nước mắt.
Cuối buổi, cô chủ nhiệm bảo nó ở lại.
- Nhà em có chuyện gì không?
- Dạ không.
- Em không ốm đau gì chứ?
- Dạ không ạ.
- Thế sao cô nghe phản ánh em học hành thiếu tập trung lắm. Cô cũng cảm thấy hình như em có vấn đề. Hay là em với Châu có xích mích?
- Dạ, không, không.
- Hai đứa chúng mày phải giúp đỡ nhau, sắp thi đội tuyển đến nơi rồi.
- Dạ.
Cô cười đầy ẩn ý :
- Ừ, thôi về đi.
- Thưa cô. Hay là cô chuyển chỗ cho em?
- Làm sao? Ừ, thôi được rồi, cứ về đi rồi cô sẽ nghiên cứu.

9.
Thứ hai, giờ Toán của cô chủ nhiệm, nó chuyển chỗ. Nó cố cười, nhưng mà lòng đắng nghét. Giờ ra chơi, Lâm còi nhăn nhở bảo :
- Chúc mừng người anh em đã trở về với chính nghĩa huynh đệ. Thế nào, sổ lồng rồi, khao chứ?
Suốt giờ Sinh, thỉnh thoảng nó lại liếc mắt về bàn cũ. Lợi - kẻ thế chỗ của nó - lúc thì đưa cho Châu cây thước, lúc thì chỉ vào vở hỏi điều gì đó ra chiều thân mật lắm. Thế đấy, thế mà ngày trước nó ngồi cạnh, mặt Châu lúc nào cũng lạnh tanh. Suốt hai năm, hai tháng, một tuần chẳng nói với nhau quá mười câu. Mà mười câu ấy thì đến sáu câu là từ quãng đầu năm học lớp 10. Nhưng mà Châu là cái quái gì cơ chứ. Nói chuyện thì nói, không nói thì thôi, nghĩ làm gì cho mệt. Tình yêu là cái cóc khô gì. Không có người yêu không phải vì không có ai yêu ta mà bởi vì ta cóc thèm yêu đứa nào. Mà Châu thì cũng chẳng xinh mấy, cho dù có xinh thì cũng chưa bằng Lee Young Ae...

10.
Trời chuẩn bị mưa, mây xám xịt và gió lạnh. Nó ngước nhìn trời: “Sắp mưa mất rồi, hôm nay họp các lớp trưởng ở trường, chẳng biết có mang áo mưa không? Nhà thì xa, người thì gầy gầy, yêu yếu dầm mưa mà ốm thì khổ”. Nó lẩn thẩn nghĩ, đi vào rồi lại đi ra. Nó đã định lấy áo mưa mang đến cho người ta, rồi lại thấy ngại. Lỡ đâu... “Thôi tốt nhất là trời đừng có mưa”. Mà Châu nghĩ về nó như thế nào nhỉ? Giá như nó đọc được ý nghĩ của Châu. Đã bao lần nó tự nhắc nhở là không nghĩ về Châu nữa, thế rồi vẫn nghĩ, vẫn tơ tưởng đến người ta. Còn người ta thì...
Lời người viết :
Ngày còn bé tôi đã đọc đi đọc lại chuyện Alibaba, cũng từng ước ao một lần nào đó khi niệm câu chú “Vừng ơi, mở ra!” thì phiến đá có vẻ vô cảm và lạnh lẽo kia sẽ mở ra kho báu... Có thể các bạn cũng đã từng mơ ước như tôi, nhưng đôi khi ta đã quên điều vô cùng quan trọng: Alibaba là chàng trai có trái tim dũng cảm. Sẽ chẳng có cánh cửa nào mở ra cho những người không dám thừa nhận chính mình.

Những câu chuyện cóp nhặt hay


Câu chuyện về cỏ bốn lá - lucky clover



Mỗi lá trên ngọn cỏ bốn lá tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống. Bạn đã tìm được cỏ bốn lá cho mình chưa?



Câu chuyện kể rằng đứa bé trên thế gian cam đảm bước vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác ghềnh với một trái tim dũng cảm sẽ tìm được loại cỏ bốn lá (four-leaf clover) - loại cỏ sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi - nụ cười hạnh phúc của trẻ thơ. Khi tìm được ngọn cỏ bốn lá, đứa trẻ sẽ đứng trong gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống.





Lá thứ nhất đứa bé thì thầm: đó là niềm hi vọng
Lá thứ hai đứa bé mỉm cười: là niềm tin
Lá thứ ba : là tình yêu
Và lá cuối cùng: là sự may mắn.





Bốn món quà thượng đế ban tặng cho mỗi đứa trẻ khi chúng mới ra đời nhưng để tìm được chúng đứa trẻ ấy phải mãi đi tìm, tìm trong rừng sâu của cuộc đời với trái tim dũng cảm...Truyền thuyết vẫn tiếp tục đến ngày hôm nay, và truyền thuyết mãi là truyền thuyết vì mỗi đứa trẻ sinh ra lớn lên mãi đi tìm công danh và sự nghiệp nên chúng lãng quên con đường tìm đến với ngọn cỏ bốn lá mà thượng đế trao cho. Đến khi chúng vấp ngã, chúng mới nhớ đến khúc đồng dao của ngày xưa. Chúng thẫn thờ và than thở:
“Where is my four-leaf clover?”


Nhưng đứa trẻ đâu biết thượng đế trên cao đang mỉm cười:
Khi đứa trẻ đau vì vấp ngã, đó là tình yêu
Khi đứa trẻ tin rằng mình không cô độc khi vấp ngã, đó là niềm tin
Khi đứa trẻ nhìn thấy những đứa trẻ khác còn đau khổ hơn mình, đó là sự may mắn
Và khi đứa trẻ nghĩ rằng mình phải đứng dậy là đi tiếp, đó là niềm hi vọng

Where is my four-leaf clover?
Where is my four-leaf clover?
Where is my four-leaf clover?
Where is my four-leaf clover?
Where is my four-leaf clover?



câu chuyện cỏ ba lá

Chuyện kể rằng nơi thảo nguyên xa xôi, có một cây cỏ xanh nhỏ bé, hát ngân nga trong những cơn gió nhẹ, bài tình ca tặng cây bụi đứng bên. Cây bụi ơi sao chẳng ngoái nhìn, cứ mải mê ngóng những ong và bướm, cứ buồn bã vì mình không có được nét rực rỡ hướng dương hay thơm ngát nụ hồng… Cây bụi không biết có một kẻ hết lòng, tặng cho Cây cả tình yêu, niềm tin, hy vọng, dồn màu xanh vào ba cánh trái tim căng mọng, yêu đơn phương không mong đợi điều chi.


Mỗi ngày mới khi màn đêm vừa đi, Cỏ ba lá ngước nhìn mặt trời với khát khao duy nhất, vầng dương ơi hãy lắng nghe tiếng lòng em chân thật, nguyện làm tất cả để Cây bụi được vui.. có thể chăng ban một đoá hoa thôi, là Cây bụi sẽ có được tình yêu của ong và bướm. Cỏ ba lá nhỏ nhoi nhưng tình yêu rộng lớn, có thể làm gì để thực hiện ước mơ? Trên thảo nguyên mây trắng vẫn lững lờ, gió bay qua thì thầm “cần một điều may mắn… chỉ khi nào Cỏ có bốn lá thôi…!



Cỏ chợt buồn vì điều đó quá xa xôi, vậy ra trong cuộc đời không chỉ cần có tình yêu, niềm tin, hy vọng… Khẽ nghiêng mình ngắm ba trái tim bé bỏng, làm sao có được một lá thứ tư? Cây bụi đứng bên vẫn ủ rũ trầm tư, Cỏ ba lá run run “vì cây em sẽ…” Cây bụi vô tâm không nghe thấy có âm thanh rất nhẹ…tiếng một trái tim vừa tự vỡ làm đôi. Cỏ ba lá giờ có bốn cánh rồi, cây bụi nở bừng những bông hoa sặc sỡ, vui sướng hân hoan trong nắng vàng rạng rỡ, đâu biết dưới chân Cỏ đang héo dần đi…


Hạnh phúc khi yêu là được cho đi... tình yêu đó lớn đến vỡ đôi trái tim em xanh mướt, để nhắn nhủ những ai đang kiếm tìm: may mắn không tự nhiên có được, mà đến từ tình yêu và những trái tim biết sống vị tha.

“1 nhánh là niềm tin
2 nhánh là hy vọng

3 nhánh là tình yêu
4 nhánh là may mắn”

"... Khát khao hạnh phúc.
Hạnh phúc không dành cho bản thân.
Hạnh phúc cho người quan trọng nhất.
Giữa nơi đồng vắng, loài cây bụi không tên.
Vươn mình đón nắng.
Vươn mình đón gió.
Cỏ ba lá sống bên cây bụi.
Cỏ yêu cây.
Luôn muốn thấy cây hạnh phúc.
Một ngày kia, cây bụi vượt lên khỏi mặt đất.
Chợt bắt gặp ánh mặt trời.
Mặt trời rực rỡ.
Mặt trời mạnh mẽ.
Mặt trời...
Mặt trời...
Cây bụi muốn vươn tới mặt trời.
Gắng vươn cao
Gắng nở những đoá hoa xinh đẹp
Nhưng cố gắng chỉ là vô ích
Nơi đồng hoang, những đoá hướng dương xinh đẹp nở rộ.
Hướng dương hướng về mặt trời.
Ai cũng hiểu.

Cây bụi hướng về mặt trời.
Chẳng ai hay
Chẳng ai hay ngoài cỏ ba lá
Cây bụi không có sắc hoa vàng óng ả, chỉ một màu trắng mỏng manh.
Cây bụi có hương thơm dịu ngọt.
Nhưng hương thơm ấy mãi mãi chẳng thể vươn tới trời xanh
Cây bụi không muốn làm cây bụi.
Cây bụi muốn có tên.
Chim bay qua: "chào cây bụi!"
Gió lùa qua: "Chào cây bụi!
Cây bụi không tên chẳng thể có tên.
Và mặt trời chẳng bao giờ biết tới một cây bụi vô danh
Người ta nói cỏ bốn lá có thể biến ước mơ thành sự thật.
Cây bụi mải miết tìm kiếm.
Ôm ấp mộng hướng dương - mặt trời.
Cỏ bốn lá, cánh cỏ bốn lá.
Tuyệt vọng !
Đau khổ
Không có cỏ bốn lá.
Cây bụi mãi mãi là cây bụi không tên.
Vậy còn cần gì sự tồn tại này nữa
Những đoá hoa trắng héo tàn
Cỏ hoảng hốt
Cỏ sợ hãi.
Tại sao chỉ có ba lá?
Tại sao không thể làm gì cho người thương?
Cây bụi chết dần.
Cỏ ba lá cầu xin với gió.
Hãy bứt tung một cánh cỏ đi.
Và xé đôi trái tim xanh thẫm.
Vì cây bụi.
Cỏ ba lá trở thành bốn lá.
Một buổi sáng,
Cây bụi chợt nghe tiếng gọi.
Một nhành cỏ bốn lá.
Cỏ bốn lá.
Điều ước của cây bụi sẽ trở thành sự thật.
Cây tin sẽ có ngày vươn tới bên mặt trời.
Bởi cỏ bốn lá đang hiện hữu.
Cỏ ba lá, mất đi một lá, dần mất đi sự sống.
Cỏ tan biến cùng lời hứa
Sẽ thực hiện ước vọng của cây.
Nơi đồng hoang, loài cây không tên kiên cường chống chọi.
để có ngày cây vươn tới mặt trời.


Từ đấy người người cho ràng ai thấy cỏ bốn lá sẽ gặp may mắn cũng như ước mơ trở thành hiện thực..."

Khi bạn gặp được may mắn nếu tìm thấy một cây cỏ Ba lá có bốn chiếc lá ….. Hãy Hy vọng , hãy Tin tưởng, hãy Yêu thương , May mắn sẽ đến với bạn …




Tình yêu và cốc nước trắng

Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:
- Đố bạn Tình yêu là gì?

Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:

- Chị cho em một ấm trà, một cốc cà phê đen, một cốc cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly champagne.
Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói:

- Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao?
Tình yêu không như ấm trà bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.
Anh ta lại nhấp một ngụm cà phê đen và nói:

- Tình yêu mang hương vị của cốc cà phê này. Lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.

- Nhưng tình yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy. Dứt lời anh ta đổ cốc cà phê ấy đi và nói:

- Tình yêu như ly rượu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm. Anh ta lại uống ly champagne.


- Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.

Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.


- Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu, cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất.
Bạn ạ!
Tình yêu là cốc nước trắng.
Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai. Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...








Ly nước này nặng bao nhiêu?

Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả:
- Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?

- Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ.

- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn.

Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều quí vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."


Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn!



Cuộc sống

Trong cuộc sống nếu: A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, L, M, N, O, P, Q, R, S, T, U, V, W, X, Y, Z
tương đương với giá trị:
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26 thi :

- Làm việc tích cực chỉ là:
H+A+R+D+W+O+R+K = 8+1+18+4+23+15+18+11 = 98%.

- Kiến thức vẫn chỉ là:
K+N+O+W+L+E+D+G+E = 11+14+15+23+12+5+4+7+5 = 96%

- Hay là may mắn?
L+U+C+K = 12+21+3+11 = 47%.

Vấn không phải!Để vươn đến đỉnh cao và để đạt đựơc sự tuyệt đối (
100%) trong cuộc sống, điều thật sư giúp chúng ta vươn cao hơn, xa hơn chính là thái độ.

- Chỉ có thái độ là 100%:
A+T+T+I+T+U+D+E = 1+20+20+9+20+21+4+5 = 100%



Con lừa

Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Con vật kêu la hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.

Ông nhờ vài nguời hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Cuộc sống sẽ đổ rất ngiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.



Ly và nước
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"

Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"

Ly đáp: "Chắc vậy!"

Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.

Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.

Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.

Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.

Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.

Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"

Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.

Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.

Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.

Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.

Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.

Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?

Câu chuyện cảm động

Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là t rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

Bức ảnh đg cùng câu chuyện trên Facebook


- Ăn hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa l qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...
Gã không ngờ.........!



chuyện hay về tình anh em

chuyện hay về tình anh em

ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Ngày xưa trong 1 ngôi làng nọ có 2 anh em nhà nông tính tình rất chăm chỉ và siêng năng. Người anh đã lập gia đình, sống với vợ và con. Riêng người em vẫn còn độc thân.

Khi cha mẹ họ qua đời, nhà cửa điền sản được chia đều cho hai anh em. Họ trồng lúa thơm và quả tần, đến vụ trúng lớn, nông sản thu hoạch được hai anh em chia đều và ai nấy chở về cất vào kho lẫm của mình.

Đêm đến, người em nằm thao thức nghĩ thầm :
-"Ta còn độc thân sống sao cũng được. Riêng anh hai ta vợ con đùm đề, tất nhiên cuộc sống sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Ta nên sớt một nửa nông sản mới thu hoạch đem biếu cho anh hai mới hợp lẽ".

Càng nghĩ càng khó dỗ giấc, nằm lăn lộn mãi, người em sợ anh sẽ từ chối không chịu nhận phần mình nhường, nên ngay trong đêm, người em lén chở đồ tới bỏ vào kho của anh.

Người anh ngụ ở gần bên cũng không sao chợp mắt được. Do cứ mãi nghĩ:
- "Ta có vợ con, bề gì cũng dễ xoay sở. Còn chú nó có một thân một mình, sống bần hàn cô đơn. Ta là anh thì phải biết lo cho em mình chứ! Phải lấy một nửa nông sản trong kho ra chia cho chú nó mới được..."

Ngẫm nghĩ,lại sợ em từ chối không chịu nhận, thế là nhân lúc trời chưa sáng người anh đã ba chân bốn cẳng mang đồ qua lén bỏ vào kho của em.

Sáng hôm sau, khi họ đến thăm kho thì thấy kho mình chẳng vơi đi chút nào, họ nghĩ:
-"Chắc mình nằm mơ thấy biếu tặng rồi tưởng đã làm". Thế là tối hôm sau họ lại tái diễn màn biếu lén biếu trộm như đêm trước.

Ngày thứ hai rồi thứ ba trôi qua, lần nào kiểm kho cũng thấy tràn đầy, thế là họ liên tục diễn lại động tác cũ. Để rồi mỗi sáng thức dậy, họ thắc mắc, ngỡ ngàng, kết luận chắc là mình..."Biếu trong mơ"

Đêm thứ năm, khi hai anh em lo mang đồ qua cho nhau thì họ trạm chán nhau giữa đường. Họ hiểu ra, buông rơi đồ và ôm chầm lấy nhau khóc ròng.

Từ đó hai anh em không phân chia, tách rời gì nữa, họ cùng sống chung với nhau trên mảnh đất cha mẹ để lại.